Vào thập niên 60, một số nhà may tại Sài Gòn đã đưa cách ráp tay raglan vào áo dài. Với cách ráp này, tay áo được nối từ cổ xéo xuống nách. Tà trước nối với tà sau qua hàng nút bấm từ cổ xuống nách và dọc theo một bên hông. Kiểu ráp này vừa giảm thiểu nếp nhăn ở nách, cho phép tà áo ôm khít theo đường cong người mặc, vừa giúp người phụ nữ cử động tay thoải mái, linh hoạt.
Đầu những năm 1960, bà Trần Lệ Xuân, vợ của ông Ngô Đình Nhu, đã thiết kế ra kiểu áo dài hở cổ, bỏ đi phần cổ áo, hay còn gọi là cổ thuyền, cổ khoét. Chiếc áo dài nức tiếng với tên gọi áo dài Bà Nhu đã vấp phải phản ứng mạnh mẽ vì đi ngược với truyền thống và thuần phong mỹThời trang namtục của từng lớp thời đó. Về sau, mẫu áo dài này rất được chuộng, nhất là cho những ai có cổ cao và trắng, với bộ ngực đầy đặn. Thời hiện đại, mẫu áo dài cổ thuyền còn được cắt sâu xuống, hình vuông, hay hình tròn rộng, phụ kiện là dây nữ trang đeo cổ.
Cuối năm 1960 - đầu năm 1970, áo dài chít eo thách thức ý kiến truyền thống trở thành mẫu mã thời thượng. Lúc này, chiếc áo nịt ngực thuận tiện đã được sử dụng rộng rãi. Đàn bà thành thị với tư duy cởi mở muốn tôn lên những đường cong thân qua kiểu áo dài chít eo rất chặt để tôn ngực.
Thờixống áo namđiểm thịnh hành của áo dài chít eo. Người đàn bà Sài Gòn duyên dáng và tân thời khi diện áo truyền thống,Thời trang áo thuntôn vóc dáng.
Áo dài chít eo được mặc phổ biến trên phố Sài Gòn, trở thành nguồn cảm hứng của nhiều nhiếp ảnh gia.
Áo dài chít eo còn được in ấn với nhiều họa tiết hoa nhã. Người mặc thường chuộng kiểu tóc xoăn, bồng khi diện cùng áo dài.
KiểuThời trang áo thuntóc xoăn ngắn phối hợp cùng dáng áo chít eo tao nhã.
Khi áo thun nam hcm đẹp diện áo dài chít eo, các cô gái còn mặc áo lá mỏng bên trong, tạo sự kín đáo, thanh tao.
Mẫu áo dài đơn sắc, chất liệu chính yếu là lụa hoặc cotton mỏng nhẹ.
MẫuThời trang áo thunThời trang áo thunáo dài chítThời trang áo thuneo phối hợp cùng quần tối màu.
Một đàn bà duyên dáng trong mẫu áo dài in hoa màu nhã, quần đen và mái tóc xoăn ngắn, phá cách với kính râm.
Áo dài họa tiết được nhiều cô gái ưa chuộng trong tuổi đầu năm 70.
Phụ kiện đi kèm là những chiếc túi nhỏ chất liệu mây tre, đậm nét truyền thống.
Nón lá vẫn được nhiều cô gái của thập niên 60 ưa chuộng.
KiểuThời trang áo thuntóc ngắn hiện đại thay thế cho mái tóc dài cổ điển.
Thời điểm giao thoa giữa yếu tố cổ điển và đương đại mang lại sự mới mẻ cho các mẫu áo dài.
Thiếu nữ duyên dáng trong áo dài lụa, túi xách đan lát thả dáng trên một góc phố Sài thành. Min An (Tổng hợp)
Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từngThời trang áo thunđược người dân phản ánh về vấn đề này.
Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải bây chừ mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày một phổ thông, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng càng ngày càng khó chịu.
Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương chẳng những không đón tiếp khách mà còn kênh kiệu ra mặt.
Ngay tại sạp hàng áo quần, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng tức thời lấy cớ phải vía để buông những lời lăng mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.
Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tại, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nà: “Người ta đi trộm cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…
Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất mực phải là buổi sáng mở hàng, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mừng tuổi nên nặng vía”.
Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, chửi rủa.
“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” - một người mua hàng san sẻ.
Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì vững chắc sẽ có vụ đụng độ lập tức.
Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quánquần áo nambán sướng tay chứ không như bây giờ. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là gớm ghê, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.
Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chính yếu loanh quanh bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Nên, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.
Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, càng ngày càng trở thành cần thiết đối với con người đương đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở thành cần thiết trong kinh doanh. Thế mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những tình huống gây bức xúc không nhỏ đối với phần đông khách hàng khi đến chợ này. Không những hình ảnh người bán hàng ngày một xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu doanh gia bán lâu năm trong khu chợ.
Khu phố của người Việt luôn đông đúc người da đen mua sắm. Ảnh: Phong Cầm.
Để đến được chợ São Paulo ở Thủ đô Luanda, tôi phải dậy từ sáng sớm. Đường từ chỗ nghỉ đến São Paulo dài chừng 20km. Vì là một trong những trục đường chính ở Thủ đô Luanda nên thường xuyên tắc đường. Giữa hàng ngàn xe ô tô chen chúc, xe chúng tôi phải nhích dần từng mét một. Sau gần hai tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng tôi cũng đến được phố São Paulo - thủ phủ của người Việt tại Angola.
Trước mặt là đoạn phố dài chừng 800m, đông đúc người da đen vào ra mua sắm. Dãy phố này tầng trên dùng làm nhà ở, còn tầng dưới là các cửa hàng kinh doanh của người Việt. Hàng hoá ở đây đa chủng loại, nhưng nhiều nhất là quần áo, giày dép, đồ trang sức. Có lẽ vì khu phố được chia nhỏ thành từng ô để người Việt tiện buôn bán, kinh doanh (giống ở Chợ Đồng Xuân - Hà Nội) nên cái tên Đồng Xuân ra đời từ đó chăng?.
Một https://www.Facebook.Com/CuaHangThanhTam trong những ông chủ có nhiều cửa hàng cho thuê của khu phố này là anh Nguyễn Toàn Thắng (hay còn gọi là Thắng Victor). Dẫn chúng tôi đi một vòng quanh chợ, Thắng Victor cho biết, anh thuộc vào thế hệ thứ hai sang Angola kinh doanh. Mẹ anh là bà Việt Anh - một chuyên gia y tế công tác lâu năm tại Angola. Bà Việt Anh hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola và cũng là một doanh nhân thành đạt tại Luanda.
Anh Thắng cho biết, công ty của anh hiện làm về dịch vụ vận chuyển hàng hoá và xây dựng, sử dụng khoảng hơn 100 lao động Việt Nam. Họ chủ yếu buôn bán ở chợ và tham gia các công trình xây dựng với mức lương bình quân 1.000 USD/người/tháng.
Ngoài ra, tại São Paulo, rất nhiều người Việt thuê lại ki-ốt của anh Thắng để tự buôn bán kinh doanh. Khi chúng tôi đến khu phố này, nhiều tiểu thương tỏ ra phấn khởi. Họ tiếp đón niềm nở và kể nhiều câu chuyện kinh doanh tại xứ sở này.
Thu Hương gốc ở phố Quán Thánh (Hà Nội) mở cửa hàng bán quần áo ở São Paulo được vài năm nay. Thu Hương 22 tuổi, trẻ trung, xinh xắn. Hương cho biết, đến Angola thông qua giới thiệu của người quen. Khi đến Luanda, Hương thuê một ki-ốt tại São Paulo để bán quần áo, vải vóc.
Để chiều những khách hàng khó tính, Hương phải nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, phân tích để khách hàng thấy đó là đồ thật, giá rẻ. Hương vui vẻ cho biết, trừ chi phí thuê ki-ốt và các khoản khác, mỗi tháng thu được khoản tiền lãi hơn 1.000 USD từ buôn bán quần áo.
Chị mua quần áo sỉ giá rẻ Hà Thị Hương đang bán quần áo cho người Angola.
Kế bên cạnh ki-ốt của Hương là ki-ốt của chị Hà Thị Hương. Chị Hương cũng là người quê gốc Hà Nội. Chị Hương sang Angola kinh doanh đã 8 năm. Chị thuê ki-ốt lại của chủ người Việt với giá 800 USD/tháng. Ki-ốt của chị Hương mặt tiền rộng chừng 3m. Bày bán chủ yếu là quần áo, vải vóc, giày dép. Khi nán lại nói chuyện, chị Hương tâm sự rằng, nói chung buôn bán ở đây dễ kiếm tiền hơn tại Hà Nội. Những tháng thường có thể cho lợi nhuận từ 1.000-1.500 USD, nhưng vào những tháng Tết của người Angola (Lễ Giáng sinh), hàng hoá thường bán chạy hơn.
“Dù phải xa nhà, xa gia đình nhưng vì kinh doanh thuận lợi nên ở lại Luanda thêm thời gian nữa để buôn bán. Khi có đủ vốn, sẽ về Hà Nội kinh doanh tiếp”, chị Hương chia sẻ.
Trong câu chuyện với tôi, anh Nguyễn Toàn Thắng cho biết, São Paulo là cái nôi của người Việt tại Angola. Những đại gia người Việt tại Angola đều đã từng buôn bán kinh doanh ở nơi này. “Khi có vốn, họ mới bắt đầu đổ bộ đến các tỉnh, thành phố khác của Angola để tiếp tục kinh doanh và mở rộng sản xuất”, anh Thắng nói.
Kinh doanh không đụng hàng
Tại chợ São Paulo, ngoài buôn bán quần áo, có nhiều người còn nghĩ ra được những chiêu kinh doanh riêng. Họ nói vui với nhau là kiểu kinh doanh không đụng hàng. Với 17 năm ở Angola, chị Trương Thị Thanh Hoà, nhà ở phố Thái Hà, TP Hà Nội (hiện là ủy viên Hội người Việt Nam tại Angola) lại chuyên buôn bán kinh doanh về áo cưới, áo thời trang.
Tại đây, chị Hoà có hai cửa hàng bán áo cưới và một láp ảnh. Dắt tôi vào cửa hàng, chị Hoà cho biết lý do vì sao lại chỉ bán áo cưới tại khu phố sầm uất này. Hoá ra văn hoá cưới hỏi của người Angola khác với Việt Nam. Nếu như ở Việt Nam, theo thông lệ, các cặp uyên ương thường cưới hỏi đàng hoàng rồi mới về ở với nhau thì ở Angola, có thể ở với nhau đến đầu bạc răng long rồi mới tổ chức đám cưới.
Theo chị Hoà, chỉ khi họ thực sự có tiền, lúc đó họ mới đi mua áo cưới cho lễ thành hôn. “Đặc thù cưới hỏi của họ lạ thế nên mình phải đáp ứng nhu cầu. Cái hay của người Việt Nam ở Angola là người bản địa cần gì, mình đáp ứng được cái đó”, chị Hòa chia sẻ.
Chị Trương Thị Thanh Hoà bên cửa hàng váy cưới.
Giống chị Hòa, chị Lê Kim Oanh, nhà ở Quận 2, TP Hồ Chí Minh, có thâm niên hơn 13 năm ở Angola. Để không đụng hàng, chị chọn làm nhà phân phối chính các loại tấm vải dùng để cuốn quanh người (người Angola rất thích loại vải cuốn này của Việt Nam) tại chợ São Paulo.
Các lái buôn tỉnh lẻ tại Angola thường tập trung về đây mua, sau đó phân phối đi khắp nơi trong cả nước. Để đủ nguồn hàng cung cấp cho thị trường Angola, chị Hương phải nhập hàng từ TP Hồ Chí Minh.
Trung bình mỗi năm, chị nhập vào Angola khoảng 1.000 kiện hàng với giá khoảng 1.000-2.000 USD/kiện. Nghe chị kể, tôi hỏi liệu chị đã thành triệu phú đô la? Chị cười bảo, con phố São Paulo này đúng là sản sinh ra nhiều triệu phú đô la người Việt tại Angola. Những người thành danh ở Angola hiện nay ít hay nhiều, đều đã từng buôn bán kinh doanh tại chợ này. Về phía mình, chị Oanh nhận mình chỉ là người bán buôn nhỏ lẻ.
Trong căn phòng rộng rãi, từng tấm vải được xếp chất chồng lên nhau. Các thương lái da đen vào ra liên tục. Chị Oanh cho biết, ngoài một số ông chủ thực sự, người buôn bán tại chợ São Paulo chủ yếu đi bán thuê. Ngày xưa thuê ki-ốt dễ, còn bây giờ rất khó. “Chị buôn bán ở đây có sợ cảnh sát bắt không”- tôi hỏi.
Chị cười: “Họ chỉ bắt giữ những người không có giấy tờ hợp lệ hoặc làm việc không đúng công ty mà thôi. Hơn nữa, nhiều người vì buôn bán trốn thuế nên mỗi lần gặp cảnh sát là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy”. “Những trường hợp này dù không nhiều nhưng chút gì đó ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt tại Angola”, chị Oanh nói.
Điều mà chị Oanh lo nhất hiện nay không phải là chuyện cảnh sát hoạnh họe hay thiếu thị trường mà lo nhất là hàng hóa Trung Quốc đang ngày càng ồ ạt nhập vào Angola. Tại chợ São Paulo đã bắt đầu manh nha các cửa hàng của thương lái Trung Quốc.
“Người Việt thường xé nhỏ cửa hàng ra để cho thuê nhưng người Trung Quốc lại thuê hẳn từng cửa hàng lớn, ít nhất là ba ki-ốt một lúc nên cửa hàng họ nhìn ngon mắt hơn. Với lại, người Việt thường kinh doanh đơn lẻ, người Trung Quốc lại chung nhau cùng làm cửa hàng nên khả năng cạnh tranh tốt hơn”, chị Oanh cho biết.
Trong câu chuyện, tôi vu vơ hỏi rằng, ở Angola, ai là người Việt Nam giàu nhất, chị Oanh cười bảo, nói ai là người giàu nhất rất khó, vì một 9, một 10. Với các tiểu thương ở phố São Paulo, ai cũng biết đến ông Đoàn Văn Viện, Chủ tịch Công ty Salomas. Ông Viện được cho là người luôn hết mình giúp đỡ bà con tiểu thương tại chợ São Paulo.
“Ông Viện mở công ty và thành danh ở Luanda, đã trở lại giúp đỡ bà con người Việt. Nghe đâu ông ấy cũng là một trong những triệu phú người Việt tại Angola”, chị Oanh cho biết.
Chia tay với chị Oanh, tôi trở lại đường phố São Paulo nhộn nhịp. Trong vô số người da đen, thi thoảng lại vang lên tiếng nói của người Việt Nam. Dù quen hay không, hễ gặp là hỏi “người Việt Nam à?”. Sáng đó, ở São Paulo trời se lạnh nhưng với tôi, gặp được một người Việt ở nơi xa xôi này lòng ấm lại và thấy không hề lẻ loi.
Xem thêm : Angola, São Paulo, người Việt Nam, Luanda, Hà Nội, Trung Quốc, Hồ Chí Minh, Chợ Đồng Xuân, Thái Hà, bắt
Wednesday, April 30, 2014
Thời trang sỉ Thiếu nữ Sài Gòn thập niên 70 duyên dáng với áo dài chít eo
Thursday, March 20, 2014
12 style chất lừ cho thời trang sỉ cô nàng cá tính
Vừa là một stylist, một nhà thiết kế trẻ, một blogger thời trang người Úc, Micah Gianneli có một phong cách ăn mặc đầy đương đại, cá tính và ngập tràn sáng tạo. Kiểu phối hợp của cô luôn tiện hiện nét độc đáo, phá cách nhưng không kém phần hấp dẫn.
Cùng học hỏi những cách mix đồ của Micah Giannel:
CảThời trang áo thuncây trắng sẽ không bị nhàm khi mix cùng áo choàng đen, kính đen và giày
cao gót đen. Chiếc túi to bản và kính mắt mèo sẽ góp phần tạo nên một style
đương đại.
GuThời trang namăn mặc đầy táo tợn và phá cách.
Làm mới phong cách bằng quần jeans rách và blazer trắng.
Để diện denim không bị quê mùa thì bạn nên chọn áo denim kiểu cách
và điệu đà như kiểu áo hai dây to bản.
Bạnthời trang sỉsẽ trở nên trội và suýt với quần trắng dáng xuông, áo sơ mi
tím than. Gây chú ý với mũ rộng vành và túi cầm tay sắc màu. Style thích
hợp cho những ngày đi chơi hoặc đi biển.
Skiinyquần áo namtrắng phối hợp áo jeans lửng hợp cho nhiều cảnh ngộ.
Nhữngthời trang sỉbuổi đi chơi tiệc tùng, bạn thử diện váy khoét ngực táo bạo cùng áo khoác
da, bạn sẽ thấy mình thực sự hoàn hảo.
Thiên hướng ăn mặc rất thời trang và độc đáo.
Quần da đen dành cho cô nàng chân nhỏ nhắn. Kết hợp với áo màu
trắng là ăn rơ nhất.
Kiểu phối này tuy rất đơn giản nhưng không kém phần hấp dẫn.
ÁoThời trang namren + jeans +áo da lửng vừa ấn tượng lại gợi cảm.
Đừng bỏ qua dịp khoe vòng eo săn chắc với crop-top.P.V
Theo ông Phùng Đắc Lộc, chủ tịch Hiệp hội Bảo hiểm VN, sau hàng loạt vụ cháy chợ và TTTM những năm gần đây, đã đến lúc nghĩa vụ của ban quản lý cần phải mở mang hơn. Không chỉ thuần tuý là gìn giữ an ninh, thứ tự và thu phí chợ mà ban quản lý chợ, TTTM phải có nghĩa vụ và bổn phận bảo vệ tài sản của các hộ kinh dinh, trong đó có việc tổ chức vận động, thậm chí có biện pháp buộc tiểu thương mua bảo hiểm cháy nổ.
Bà hỏa gần, bảo hiểm xa
Theo Cục Giám sát quản lý bảo hiểm (Bộ Tài chính), doanh thu phí bảo hiểm cháy nổ nép năm 2012 đạt 594 tỉ đồng, tỉ lệ bồi thường đạt 14%. Bên cạnh đó, bảo hiểm cháy, nổ tình nguyện đạt doanh thu 2.200 tỉ đồng, trong đó gần một nửa số tiền đã đền bù cho các đơn vị gặp rủi ro.
Bà Trương Thị Hồng (đường Quyết Thắng, P.Phạm Ngũ Lão, TP Hải Dương) cho biết gia đình có hai kiôt (bà Hồng đứng tên một kiôt kinh doanh mỹ phẩm, còn chồng bà là ông Tạ Văn Hồng cũng đứng tên một kiôt kinh dinh áo xống, vải vóc), kinh dinh tại TTTM từ khi ra đời (năm 2001). Mỗi năm vợ chồng bà nộp đầy đủ các loại tiền, nhưng không thấy ban quản lý chợ hay chính quyền đề nghị phải mua bảo hiểm tài sản hàng hóa.
Chị Tăng Thị Ánh, có kiôt áo quầnThời trang áo thuntrên tầng 2, cũng dấn tám năm buôn bán ở TTTM này, chị cũng như hồ hết tiểu thương đều chưa từng mua bảo hiểm và cũng không biết mua bảo hiểm thế nào. “Nói thật chúng tôi chẳng được ai hướng dẫn, nhắc gì việc mua bảo hiểm. Về phòng cháy chữa cháy chúng tôi cũng chẳng được chỉ dẫn. Họ (ban quản lý TTTM) phát cho cái bình xịt cứu hỏa đấy nhưng chắc gì ai đã biết dùng” - chị Ánh nói.
Việc các tiểu thương kinh dinh tại chợ không có bảo hiểm cũng được chính chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Mạnh Hiển dấn tại cuộc họp khẩn chiều 15-9. Theo ông Hiển, chính vì ban quản lý TTTM không mua bảo hiểm nên tổn thất nặng nề lúc này các tiểu thương không biết bấu víu vào đâu...
Trong khi đó, như Tuổi Trẻ đã thông báo ( Tuổi Trẻ 17-9), từ năm 2004 hệ thống báo cháy tự động tại TTTM này hoàn toàn bị thua. 2/4 bể nước ngầm cứu hỏa bị hỏng hóc, không thể tích nước. 2/4 máy bơm chữa cháy hỏng động cơ, các van điều khiển bị gỉ sét, không thể vận hành. Lối vào khu vực đặt máy bơm bị các quầy hàng che lấp...
Thậm chí từ năm 2006-2012, Công an tỉnh Hải Dương đã có các công văn yêu cầu UBND TP Hải Dương và ban quản lý TTTM sửa chữa tuốt tuột các hệ thống, thiết bị phòng cháy chữa cháy, nhất là việc cải tạo lại hệ thống điện, hệ thống thông gió và các đường thoát nạn... Cũng do chậm chuyển biến, thực hành công tác phòng cháy chữa cháy nên năm 2012 cơ quan chức năng của tỉnh Hải Dương đã phạt hành chính 30 triệu đồng với trọng điểm do những vi phạm về dùng điện.
Tấm nhưng không ai thực hành
Luận bàn với Tuổi Trẻ, một lãnh đạo Cục Quản lý giám sát bảo hiểm (Bộ Tài chính) cho biết quy định hiện hành nêu rất rõ các chợ và TTTM là những đối tượng bức phải mua bảo hiểm phòng cháy nổ. Tùy theo hiệp đồng bảo hiểm, phạm vi bảo hiểm cũng có cả bảo hiểm có hàng hóa tài sản bên trong của TTTM.
ĐểThời trang áo thunbảo hiểm hàng hóa thì ban quản lý TTTM đứng ra ký giao kèo mua bảo hiểm với các doanh nghiệp bảo hiểm, chứ không phải đơn lẻ từng kiôt gian hàng ở trọng tâm ký hợp đồng với doanh nghiệp bảo hiểm. Vì khi đánh giá rủi ro thì doanh nghiệp bảo hiểm sẽ đánh giá cả TTTM.
Tuy nhiên, bàn luận với Tuổi Trẻ qua điện thoại chiều 17-9, ông Nguyễn Thịnh Long, giám đốc Công ty bảo hiểm PVI Hải Dương, cho biết doanh nghiệp này cũng như quờ quạng doanh nghiệp bảo hiểm khác trên địa bàn đều chưa thể “vào” được các chợ, TTTM. “Mấy năm trước chúng tôi có chào mời, tham vấn, nhưng sau hai, ba lần gửi thư mời không thấy ban quản lý hồi âm nên chúng tôi chẳng biết làm thế nào”.
Theo ông Long, quy định hiện hành, Ban quản lý chợ TTTM sẽ là đầu mối mua bảo hiểm cháy nổ tấm, nhưng có nhẽ họ không có nguồn kinh phí, hoặc không vận động thu góp được của các tiểu thương nên họ không mua bảo hiểm. “Để thực hành mua - bán bảo hiểm thì chợ, TTTM phải đảm bảo các điều kiện theo quy định về buồng cháy nổ, phải có chứng nhận của cơ quan chức năng địa phương (sở hoặc phòng cảnh sát phòng cháy chữa cháy). Không biết có phải vì điều kiện này hay không mà họ không mua bảo hiểm” - ông Long nói.
Một lãnh đạo của Bảo hiểm Bảo Việt tại Hải Dương cho biết Hải Dương là tỉnh nhỏ, TP nhỏ nhưng có đến gần 20 đơn vị bảo hiểm lớn nhỏ, và không chỉ Bảo Việt mà hầu hết các đơn vị bảo hiểm khác đã chào mời, tham mưu nhưng đều chưa thực hiện được việc bảo hiểm đối với các chợ, TTTM, các tiểu thương...
Doanh nghiệp bảo hiểm không “mặn”
Theo ông Phùng Đắc Lộc, không chỉ tiểu thương chưa quan tâm đến bảo hiểm tài sản, mà bản thân các doanh nghiệp bảo hiểm cũng không đượm đà trong việc bán bảo hiểm cho tiểu thương tại các chợ và TTTM do rủi ro rất cao. “Rất nhiều TTTM, đặc biệt là chợ, không đủ điều kiện được cấp giấy chứng thực an toàn phòng cháy chữa cháy. Nên các doanh nghiệp bảo hiểm không bán bảo hiểm cho các đơn vị này” - ông Lộc nói.
Một lãnh đạo Công ty bảo hiểm Bảo Việt Hải Dương nhấn dù rất muốn nhiều khách hàng mua bảo hiểm, nhưng mua quần áo sỉ giá rẻ với điều kiện phòng cháy chữa cháy của chợ, TTTM không có họng vòi, không có bể chứa nước, vơ đều không bảo đảm theo luật định thì làm sao dám bán. “Chúng tôi cũng đề xuất, lưu ý các cấp chính quyền, ban quản lý các chợ trợ giúp, nhưng quả thực với điều kiện, hệThời trang namthống phòng cháy chữa cháy như thế, chúng tôi chẳng thể làm sai quy định luật pháp để bán bảo hiểm được...” - Vị này nói.
Cũng theo ông Lộc, khi không bán được bảo hiểm cháy nổ ép thì doanh nghiệp bảo hiểm cũng ngại bán bảo hiểm cháy nổ theo diện tự nguyện cho các TTTM, chợ. Bởi rủi ro cao khi TTTM, chợ không đảm bảo an toàn về phòng cháy chữa cháy. Bên cạnh đó, sau cháy nổ, việc xác định giá trị tài sản của các hộ tiểu thương để bồi thường là rất http://giasiaothun.Com/ao-thun-nam/ao-thun-nam-soc-hollister-ho-08-2811126.Html khó khăn. Như đối với doanh nghiệp thì đơn vị bảo hiểm có thể căn cứ vào cơ quan thuế, ngân hàng để xác định tài sản của doanh nghiệp qua doanh thu, vốn, tài sản...
Còn hộ tiểu thương thì không kê khai sổ sách, hoặc có kê khai cũng không đầy đủ, xác thực. Còn nếu doanh nghiệp bảo hiểm có bán thì mức phí bảo hiểm sẽ cao hơn. Lúc đó, TTTM và chợ lại lắc đầu. “Chính vì rủi ro cao khi nguy cơ cháy nổ luôn rình rập tại TTTM và chợ nên các doanh nghiệp bảo hiểm cũng không tiếp cận từng tiểu thương để chào bán bảo hiểm. Họ thường thông qua các ban quản lý TTTM và chợ” - ông Lộc nhận định.
Nêu bất cập trong quy định hiện hành về bảo hiểm cháy nổ ép, ông Lộc cho biết nghị định 46 có nêu là việc bán bảo hiểm cháy nổ cho TTTM không cần giấy chứng thực an toàn buồng cháy nổ, mà chỉ cần biên bản thẩm tra về an toàn phòng cháy chữa cháy. Tuy nhiên, trong thông tư 220 của Bộ Tài chính chỉ dẫn chi tiết việc bán bảo hiểm cháy nổ buộc lại đề nghị đơn vị mua phải có giấy chứng nhận an toàn phòngquần áo namcháy chữa cháy.
Vụ cháy chợ Quảng Ngãi: hàng trăm tiểu thương tay trắng do không mua bảo hiểm
Rạng sáng 9-2-2012, lửa bốc cháy tại tầng 1, cửa số 9 của chợ Quảng Ngãi và sau đó cháy nghi ngút mặc dù đã huy động sờ soạng công cụ chữa cháy của tỉnh, các đơn vị trên địa bàn và Quảng Nam. Đến chiều thì ngọn lửa đã thiêu rụi vơ khu chợ Quảng Ngãi. Thống kê có 424 hộ kinh dinh với 628 lô, sạp các mặt hàng xống áo, tạp hóa, giày dép, bánh kẹo, mỹ phẩm... Với khoảng 650 tấn, ước thiệt hại trên 200 tỉ đồng, trong đó tiểu thương khoảng 150 tỉ đồng.
Ngay sau khi vụ cháy chợ xảy ra thì phát hiện tất thảy các hộ tiểu thương không có hộ nào mua bảo hiểm cho hàng hóa của mình, kể cả ban quản lý chợ Quảng Ngãi. Căn do được các đơn vị bảo hiểm cho biết là do các tiểu thương không quen và không thích mua bảo hiểm; mua bán hàng hóa chứng từ không bảo đảm..., Còn chợ Quảng Ngãi không được bán bảo hiểm do không đáp ứng các đề nghị về an toàn của bảo hiểm.
Sau đó nguyên do cháy chợ được xác định do chập đường dây dẫn điện làm cháy vỏ cách điện rồi lan ra xung quanh. Công an tỉnh Quảng Ngãi đã khởi tố hình sự vụ chủ nghĩa án nhưng đến tháng 7-2013, sau 17 tháng tiến hành điều tra, công an đã chính thức tạm đình chỉ điều tra vụ án cháy chợ Quảng Ngãi. Nguyên cớ vụ án quá phức tạp, hệ trọng đến nhiều người, nhiều ngành trong tỉnh nên chưa thể xác định được bị can phạm tội vi phạm quy định về PCCC. Trước đó vài năm, Quảng Ngãi đã có hai chợ huyện bị “bà hỏa” thăm viếng là chợ Di Lăng (huyện đất nước) và chợ Châu Ổ (huyện Bình Sơn).
------------------------------------
* Tin bài liên can:
>> Trọng điểm thương nghiệp Hải Dương vẫn mịt mù khói >> toàn bộ 3 tầng trọng điểm thương mại Hải Dương cháy rụi >> Sau 2 ngày, bên trong TTTM Hải Dương vẫn âm ỉ khói
>> TTTM Hải Dương cháy: lực lượng công an tỉnh không đủ dập tắt
Brandi Temple, 39 tuổi và đã có 4 con, không thể ngờ rằng một ngày mình có thể biến thú vui may vá trong phòng ngủ thành một doanh nghiệp bán lẻ mỗi tháng cung cấp 30.000 – 50.000 sản phẩm may mặc cho trẻ em. Tất cả những gì chị làm đó là sử dụng các công cụ của mạng xã hội, một thứ mà những đối thủ khổng lồ chưa biết cách tận dụng.
Brandi Temple phất lên nhờ biết tận dụng mạng xã hội
Theo Bloomberg , Lolly Wolly Doodle Inc., Công ty bán lẻ do Temple thành lập năm 2010, thực hiện hầu hết các giao dịch thông qua Facebook. Họ dùng mạng xã hội này để định ra các mức giá, nhận đơn hàng và dự báo tình hình sản xuất, thậm chí là tiếp thị và thiết kế quần áo.
“Khi đó tôi chỉ chụp một bức ảnh và đăng nó lên Facebook”, Temple, nay đã là CEO của công ty Lolly Wolly Doodle có trụ sở tại Lexington, Bắc Carolina, tâm sự. “Tôi viết rằng “tôi có 25 bộ váy như thế này, đây là mức giá tôi muốn”. Và trong vòng 30 giây chúng đã được mua hết”.
Hiện doanh nghiệp của chị đang tuyển dụng tới 160 nhân công, đạt doanh thu mỗi năm hơn 10 triệu USD. Đáng chú ý hơn nữa đây chính là một trong những công ty tuyển dụng nhiều lao động nhất Lexington. Mới đây quỹ đầu tư mạo hiểm Revolution Growth của tỷ phú Steve Case đã chấp nhận góp vốn tới 20 triệu USD vào Lolly Wolly Doodle Inc.
Hai yếu tố chính đằng sau thành công của Temple đó là: một cách tiếp cận mới mẻ với ngành sản xuất được biết đến dưới tên gọi “vừa kịp lúc”, và sự cam kết về một hoạt động kinh doanh thực sự có tính xã hội. Temple cho biết 60% doanh số của họ đến từ bán hàng qua Facebook, số còn lại thông qua website của công ty.
Ở những ngày đầu, Temple tập trung nhiều vào việc xây dựng mối quan hệ với khách hàng trên mạng xã hội, hơn là vào việc bán hàng. Chị liên tục tương tác với họ trên Facebook của mình, chia sẻ những câu chuyện kinh doanh của bản thân và thiết kế quần áo dựa vào thông tin của khách hàng.
“Nếu họ tình cờ thấy một chiếc váy xanh và nói rằng họ thích kiểu dáng đó nhưng phải là màu đỏ, ngày hôm sau họ sẽ được thấy nó”, Temple cho biết.
Và sau đó khách hàng sẽ tự đăng tải hình ảnh con mình mặc quần áo do Temple thiết kế lên Facebook của mình, giúp thương hiệu của chị được quảng bá một cách miễn phí. Những lời lẽ truyền miệng lan nhanh, và ngày nay Lolly Wolly Doodle đã có hơn 600.000 người hâm mộ trên Facebook của công ty.
“Với hầu hết các nhãn hiệu thời trang, internet và mạng xã hội là một ý nghĩ xa vời”, tỷ phú Case nhận xét. Lolly Wolly Doodle thì trái lại, là “một thương hiệu lan tỏa đẳng cấp đã tạo ra sự cộng hưởng với khán giả của mình”.
Một vài công đoạn sản xuất của Lolly Wolly Doodle được thực hiện ở nước ngoài
Có một điều thú vị đó là do tăng trưởng quá nhanh đã khiến công ty suýt phải đóng cửa mùa Hè năm 2010. Do không có kiến thức gì về kinh doanh, công nghệ hay sản xuất, và cũng không có vốn để mở rộng kinh doanh, Temple đã gặp khó trong việc đáp ứng nhu cầu khi chỉ dựa vào bạn bè và gia đình.
“Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ bán hoạt động kinh doanh để thu về ngay một số tiền bởi tôi không thể tự điều hành”, vị nữ CEO nói. Nhưng sau đó Shana Fisher, nhà sáng lập của công ty High Line Venture Partners tại thành phố New York đã tìm đến với Lolly Wolly Doodle và khuyên Temple tiếp tục kinh doanh.
“Ngay ở cuộc gọi đầu tiên tôi đã nói với cô ấy rằng “chị đừng bán nó; chúng ta sẽ làm việc cùng nhau”, Fisher nói. Vị chuyên gia này cũng bị ấn tượng bởi bản năng kinh doanh của Temple, cũng như khả năng thiết kế và tiếp xúc với khách hàng. Cuối cùng Fisher đã cấp cho Temple một số vốn.
Tháng 9/2010, nhờ khoản đầu tư đó, Lolly Wolly Doodle thực sự bắt đầu sản xuất, tại một nhà xưởng có diện tích hơn 740 m vuông, và thuê những nhân viên cắt và may đầu tiên.
Dù quảng cáo về các mẫu trên mạng xã hội và website công ty, Temple không hề có một sản phẩm hoàn chỉnh nào trong kho. Bởi Lolly Wolly Doodle sử dụng chiến thuật sản xuất “vừa kịp lúc”, nghĩa là công ty chỉ may vừa đủ số bán.
Khi một sản phẩm được đặt, người mua có 72 giờ để thanh toán. Khi nhận được tiền, các thợ may mới bắt đầu cắt vải và may. Người mua nhận được thành phẩm trong vòng 2-4 tuần sau đó. Việc bán lẻ trực tuyến giúp công ty tiết kiệm được đáng kể chi phi bởi họ không cần phải lo lắng việc tồn kho cao hay một mẫu nào đó ế ẩm.
Case khẳng định phương pháp sản xuất này giúp các công ty sản xuất tại Mỹ có thể cạnh tranh với các thương hiệu dựa vào các xưởng ở nước ngoài. Lexington, nơi từng có một ngành công nghiệp may mặc lớn mạnh, cũng được hưởng lợi khi giành lại được một phần của hoạt động kinh doanh may mặc toàn cầu.
Temple đang có kế hoạch rời nhà máy trên diện tích gần 1900 m vuông hiện tại sang một tòa nhà lớn hơn, có diện tích tới gần 9300 m vuông, vốn đã bỏ không nhiều năm. Khoản đầu tư mới 20 triệu USD từ quỹ đầu tư mạo hiểm sẽ giúp chị thực hiện việc này.
Ngoài ra công ty còn muốn tuyển thêm 100 nhân công tại Lexington trong vòng 2 năm tới. Không chỉ mở rộng trên thực địa, công ty của chị cũng đã có phần mềm dành cho thiết bị di động và bán hàng cả trên các mạng Pinterest và Instagram.
Xem thêm : tổng hợp, facebook, new york, sản phẩm, website, nước ngoài, instagram, diện tích, đầu tiên, Temple
Wednesday, March 19, 2014
Xuân Lan: “Tôi dữ, nhưng quần áo nam sẽ dữ hơn gấp 10 lần khi người ta đụng đến con tôi”
Sở hữu một gương mặt lạnh, cá tính, Xuân Lan là một trong những người mẫu nổi tiếng của sân khấu thời trang Việt Nam. Tuy nhiên, cô cho biết, con đường để trở thành siêu mẫu cũng đầy chông gai. NhớThời trang áo thunvề thời điểm đó, cô nói: “Tôi từng tuyên bố - Tôi sẽ tỏa sáng chứ không đứng sau như thế này”.
Hiện tại, tạm dừng các hoạt động trên sân khấu, Xuân Lan đảm đang vai trò mới - mẹ của bé Thỏ. Cô nói: “Có con khiến mình trưởng thành lên và dữ tợn hơn rất nhiều, sẵn sàng làm bất cứ điều gì khi đụng chạm đến con mình”.
Song song, Xuân Lan cũng san sớt bây chừ không muốn đề cập về cuộc sống riêng của mình trên báo giới, thay vào đó, sự tụ hội sẽ được dành cho con gái, và theo cô - “như thế là đủ”.
Xuất hiện trở lại chương trìnhGhế không tựavới hình ảnh một bà mẹ vui vẻ và đầy máu nóng, cựu giám khảoVietnam's Next Top Model 2011sẽ tiết lậu cho khán giả nguyên tắc “3 không” - tuyệt chiêu giúp Xuân Lan tránh xa những ầm ĩ của giới giải trí. Đó là gì?
Mờithời trang sỉquý vị và các bạn cùng tìm hiểu những thông báo hấp dẫn về siêu mẫu Xuân Lan sẽ được bật mí với khán giả trongGhế không tựacùng MC Công Tố, 22h30 thứ Tư, ngày 19/03 trên kênh VTV6.
Dưới đây là một sốThời trang áo thunhình ảnh hậu đài của chương trình.
T.H
Trước https://www.Facebook.Com/CuaHangThanhTam Thời trang áo thunthời trang sỉđây, chợ Nghĩa Tân đã từng được người dân đề đạt về vấn đề này.
Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải hiện mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày một phổ thông, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng ngày một khó chịu.
Chứngthời trang sỉkiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương không những không đón tiếp khách mà còn kênh kiệu ra mặt.
Ngay tại sạp hàng áo quần, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng tức khắc lấy cớ phải vía để buông những lời lăng mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.
Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tại, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào là: “Người ta đi trộm cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…
Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất quyết phải là buổi sáng mở hàng, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mừng tuổi nên nặng vía”.
Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, nguyền rủa.
“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” - một người mua hàng chia sẻ.
Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì chắc chắn sẽ có vụ đụng độ lập tức.
Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như hiện. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.
Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu vòng vèo bên ngoài chợ,Thời trang áo thunnhững chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Bởi thế, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.
Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, ngày càng trở nên cấp thiết đối với con người đương đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở thành cấp thiết trong kinh dinh. Thế mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những tình huống gây bức xúc không nhỏ đối với phần lớn khách hàng khi đến chợ này. Chẳng những hình ảnh người bán hàng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu doanh nhân bán lâu năm trong khu chợ.
3 ngày sau đám cháy kinh hoàng ở Trung tâm thương mại Hải Dương, mỗi khi có ai hỏi chuyện, bà Trinh lại bật khóc. Người phụ nữ vẫn lấm lem, đầy những vết than đen của đêm cháy.
Vừa nghẹn ngào kể chuyện, bà vừa chỉ tay về phía các gian hàng trong chợ. Trước đây, đó là những kios 2 tầng đầy ắp hàng hóa của bà, thế mà giờ tất cả chỉ là đống hoang tàn. Hôm cháy chợ, 4h sáng biết tin, bà ra đến nơi thì lửa đã bao trùm cả tòa nhà. Nhìn ngọn lửa thiêu trụi các kios đầy hàng hóa, bà Trinh ngất lịm, được con trai đưa vào bệnh viện.
Cửa hàng sắt của bà gồm toàn hàng đắt tiền, có những bộ khóa cửa lên tới 10 triệu đồng. Đợt này các công ty khuyến mãi cho mùa Tết nên bà mới nhập dự trữ lô hàng hơn 4 tỷ. Cũng như nhiều tiểu thương khác, bà Trinh để hết giấy tờ quan trọng, giấy nợ và 1 tỷ tiền lưu động trong két cất ở kios. Chỉ trong một đêm, bà mất sạch cả hàng và tiền, trị giá không dưới 15 tỷ đồng. Những khoản vay từ vài chục đến vài trăm triệu đồng trước kia với bà là nhỏ, bây giờ trở thành gánh nặng lớn.
Người phụ nữ kể, việc buôn bán vốn rất tốt bởi Trung tâm thương mại Hải Dương là đầu mối hàng hóa đi cả tỉnh. Sau hỏa hoạn, các công ty cung cấp hàng rất thông cảm nên hứa sẽ giúp đỡ bằng cách cho nhập hàng nợ vài tháng. Bà mong lãnh đạo thành phố cho làm lán tạm để buôn bán tiếp tục, chứ chờ vài tháng xây xong chợ mới thì khách hàng http://giasiaothun.Com/gia-si-p8.Html cũng đi hết.
Theo các tiểu thương, gian hàng sắt như của bà Trinh và hàng vật tư điện chịu nhiều thiệt hại nhất trong vụ cháy. Mỗi cuộn dây điện giá 5-7 triệu đồng, cả kho lên tới hàng trăm cuộn. Người kinh doanh thường lập kho luôn trong chợ để tiện lấy hàng nên cháy thì mất hết cả. Trung tâm thương mại bình thường an ninh khá tốt, có bảo vệ gác, từ ngoài vào có đến ba lớp cửa khóa gồm cửa chợ, cửa kios và cửa két sắt. Do đó, hầu hết tiểu thương có giấy tờ gì quan trọng cũng mang đến chợ cất, như sổ đỏ, sổ nợ, sổ hàng, tiền lưu động...
Bà Nguyễn Thị Ân, 55 tuổi, kinh doanh tạp hóa tại đây đã hơn 10 năm, từ khi trung tâm thương mại còn là chợ Hải Dương. Bà phải thế chấp sổ đỏ vay ngân hàng 250 triệu đồng và vay thêm ở ngoài 50 triệu để buôn bán, nay bị lửa thiêu rụi hàng hóa. Thiệt hại của bà Ân ước tính khoảng 500 triệu đồng. "Tôi không biết lấy gì để trả nợ", bà cho biết. Không được Ban quản lý Trung tâm thương mại cho phép, nhưng sau sự cố, bà Ân cũng như nhiều tiểu thương khác vẫn len lén thắp hương khấn vái trời phật phù hộ mọi người tai qua nạn khỏi.
Chiều 14/9, ngay trước đêm cháy, tiểu thương chợ còn hẹn nhau sáng sớm hôm sau đi lễ chùa ở Hà Nội. Bà Bùi Thị Tới, kinh doanh đồ điện tử, là một trong những người định đi lễ. 3h sáng 15/9, bà nhận điện thoại tưởng mọi người gọi đi lễ, hóa ra báo cháy chợ, lao đến nơi thì hai gian hàng của bà ở ngay lối vào cửa chính đã bị thiêu cháy.
Thiệt hại của bà Tới khoảng hơn 1 tỷ đồng. Chiều hôm trước, bà mang về nhà 1,5 triệu đồng để đi lễ chùa. Số tiền này trở thành tất cả tài sản còn lại của bà, ngoài ngôi nhà và đồ dùng trong nhà. Bà có 2 đứa con đang tuổi đi học.
Đối thoại với lãnh đạo địa phương chiều 16/9 sau vụ cháy trung tâm thương mại, tất cả tiểu thương đều mong muốn được ngân hàng khoanh nợ, không tính lãi ít nhất là cho đến khi xây xong chợ tạm. Ông Tăng Thế Viễn, 63 tuổi, kinh doanh đồng hồ, bày tỏ nỗi đau khi làm ăn lương thiện, cắm cả sổ đỏ để vay vốn, huy động tiền của từ họ hàng bạn bè... Nay mất tất cả. "Giờ tôi tay trắng và gánh nợ lớn, chỉ muốn chết đi", ông nói. Ông mong được tạo điều kiện vay vốn bởi chẳng còn tài sản gì để thế chấp.
Còn anh Đinh Đức Chung buôn bán quần áo thì chia sẻ: "Từ sáng 16/9 nhiều người chúng tôi không còn tiền để mà ăn sáng, khó khăn sẽ còn kéo dài chưa biết đến ngày nào". Anh Chung mất khoảng 2,5 tỷ đồng trong hỏa hoạn.
Bà Đinh Thị Hải bán hàng nước thâu đêm ở bên cửa số 7 ngoài Trung tâm thương mại Hải Dương, là người đầu tiên phát hiện cháy chợ. Bà nhớ lại 1h sáng 15/9, khu vực trung tâm thương mại vắng lặng, tất cả tiểu thương đã ra về từ chiều, chỉ còn lại một vài người vận chuyển hoa quả ngồi trong quán nước của bà. Mọi người đang nói chuyện rôm rả, bà Hải nghe thấy những tiếng động như tiếng đồ vật rơi. Thấy lạ, bà liền nói với mọi người nhưng không ai để ý. "Chắc ai đó đổ rác ấy mà", một người ngồi trong quán gạt đi.
Đến khoảng 3h, bà Hải lại ngửi thấy mùi khét. Linh tính có chuyện chẳng lành, bà Hải bước ra ngoài thì phát hiện có lửa phát ra từ mặt sau trung tâm. Bà sợ quá, bủn rủn chân tay, đứng như trời trồng, phải 1 phút sau mới có thể gào lên "cháy chợ rồi mọi người ơi"". Mọi người ở quán nước nháo nhác lao ra ngoài.
Bà Hải cầm điện thoại gọi cho cảnh sát 113 nhưng cuống quá bấm không đúng số nên không liên lạc được. Bà tiếp tục chạy đến Công an phường Lê Thanh Nghị cách đó 1 km, đập cửa gọi công an. Lúc này, lửa đã lan khắp mặt sau trung tâm thương mại, tiếng nổ lớn liên tục vọng ra từ bên trong. Theo VnExpress.Net
10 xu hướng bánh Thời trang áo thun cưới chủ đạo năm 2014
1. Bánh cưới lấy cảm hứng từ phương Đông:Những chất liệu châu Á luôn được các nhà thiết kế phương Tây ưa thích và áp dụng cả trong bánh cưới. Chiếc bánh với tông màu vàng đồng tượng trưng cho sự thịnh vượng và hình ảnh chú chim công trải dài theo bánh là chi tiết ấn tượng.
2.Áo quần namBánh với trang trí hoa giấy màu sắc:Xu hướng sắc màu tinh quái không chỉ được chuộng trong năm nay mà đặc biệt được yêu thích trong tiệc cưới mùa hè. Những bông hoa nhiều màu lấy cảm hứng từ hoa giấy đính trên bánh cưới, tạo vẻ đẹp nổi bật và trẻ trung.
3.Thời trang namBánh cưới tông màu đổ:thiên hướng tông màu ombre không còn xa lạ trong trang hoàng và phụ kiện cưới, nhưng vẫn được uyên ương chuộng vì sự kết hợp màu sắc khéo léo##.
4.Thời trang sỉBánh cưới vẽ tay:Những hình vẽ cầu kỳ, lấy cảm hứng từ nghệ thuật vẽ henna mang đến sự tinh tế riêng cho chiếc bánh trong hôn lễ.
5. Bánh cưới phá cách trong màu sắc và xếp tầng:Không nhất thiết phải chọn cùng một màu sắc cho bánh cưới mà ở mỗi tầng, bạnThời trang namcó thể chọn màu đan xen, đó sẽ là cách gây ấn tượng thú.
6. Bánh cưới màu sắc đối lập:Chiếc bánh với màu đen và màu trắng tương phản nhau, tạo nên vẻ đẹp cá tính.
7.Thời trang sỉáo xống namThời trang namBánh cưới điểm hoa:Trong bất kỳ thời điểm nào, bánh cưới trang trí với hoa cũng thích hợp không gian đám cưới. Mỗi cách chọn kiểu hoa, màu sắc hoa sẽ làm chiếc bánh đẹp mang dấu ấn cá nhân riêng của cô dâu chú rể.
8. Bánh cưới phủ kim khí:Trong các đám cưới sang, chiếc bánh phủ màu sắcThời https://www.Facebook.Com/CuaHangThanhTam trang áo thunkim khí sẽ là tuyển lựa hợp lý. Gam màu ánh kim sẽ làm bánh nổi bật, bắt sáng hơn trong tiệc cưới.
9. Bánh cưới ren lấy cảm hứng từ váy: Những họa tiết ren trong trang hoàng bánh cưới sẽ tạo nên vẻ đẹp sang. Đặc biệt, nếu cô dâu thích mẫu bánh lấy cảm hứng từ chính chiếc váy mình mặc trong ngày trọng đại, tân nương sẽ trổi và gây để ý với khách mời vì phong cách chỉn chu, cầu kỳ.
10.Thời trang áo thunBánh cưới bèo nhún:Mẫu bánh cưới với những đường xếp nếp nhẹ nhàng, đáng yêu làm đẹp cho nghi thức cắt bánh.
Linh Linh
Ảnh:P.W.PKhuyến mãi là một trong những giải pháp vấn khách hàng của Hệ thống Siêu thị Dabaco .
Kỳ nghỉ lễ liền kề với ngày nghỉ cuối tuần cũng là lúc người dân dành thời gian chuẩn bị mua sắm dịp đầu năm học mới. Các shop thời trang, cửa hàng kinh dinh xống áo trên các tuyến phố, các chợ những ngày này cũng hút khách mua. Bận rộn nhất vẫn là những tiểu thương chuyên doanh xống áo trẻ thơ tại các chợ truyền thống.Thời trang namNhững gian bày vẽ váy áo thời trang, quần Jean, đồng phục học trò vấn nhiều sự chú ý, chọn lựa của các bà mẹ. Chị Đặng Thị Sim, khách mua hàng tại chợ Nhớn (thành phố Bắc Ninh) san sớt: “Ngay sau Quốc khánh là tới ngày tựu trường của các con, mình cũng muốn sắm thêm cho các con bộ xống áo đẹp để diện đi chơi hay đi học đều được”.
Nắm bắt nhu cầu mua sắm của người tiêu dùng tăng cao trong dịp Quốc khánh 2-9, hệ thống siêu thị, các cửa hàng, đại lý, quầy kinh doanh trong tỉnh đã nhập về và bày bán với lượng hàng hóa dồi dào. Tuy một vài nhóm hàng có tăng giá (3 - 7%) trong ít ngày gần đây nhưng bù lại, các doanh nghiệp, nhà phân phối, các siêu thị thương nghiệp lại có các chương trình giảm giá, khuyến mãi giúp lôi kéo sức mua.
Theo thông báo từ Sở Công Thương, từ cuối tháng 7 đến nay Sở đã tiếp thụ gần 200 thông báo chương trình khuyến mãi hàng hóa vào dịp lễ Quốc khánh 2-9. Sản phẩm khuyến mãi giao hội chính yếu vào hóa mỹ phẩm, hàng tiêu dùng, lương thực - thực phẩm… Trong đó, nhiều đơn vị hưởng ứng mạnh mẽ như hệ thống Siêu thị Dabaco (thị thành Bắc Ninh), Siêu thị Từ Sơn, Siêu thị Mạnh Đức (thị xã Từ Sơn)… dù rằng trực tính thực hành các hoạt động khuyến mãi cho khách hàng, nhưng nhận định dịp này là nhịp tốt để kích chuồng tiêu dùng, những Siêu thị này đã triển khai hàng loạt chương trình như: Bán hàng giảm giá từ 5 - 20% cho một số sản phẩm thời trang, hóa mỹ phẩm; tặng quà đi kèm sản phẩm…
Bây chừ, chương trình khuyến mãi đã trở thành một trong những giải pháp hữu hiệu, đã và đang phát huy hiệu quả, kích thích sức mua, bán hàng trên thị trường tạo đà cho các cơ sở kinh doanh gia tăng doanh thu cho cả tháng 9 và các tháng cuối năm.
>> Đón đọc ấn phẩm Lao Động & Đời sống số 22
30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót nghét 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, cha mẹ đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, cha mẹ Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.
Chút vốn liếng tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha thỉnh thoảng cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.
Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở nên sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.
Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.
Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là chấp nhận được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.
Anh Hồng không phải là người Việt duy nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán quần áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có vất vả nhưng tương đối dễ thở hơn thời gian bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.
Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm tài xế. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức lao động sang lại.
Những ngày tháng nhớ đời
Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng hết sức tình cờ. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư bất hợp pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.
Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà tù Thái Lan không phải lao động nặng nhọc. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày áo thun nam hcm đẹp còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.
Chị Hương tâm sự: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.
Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở thành người nhập cư hợp pháp có thời hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, lưu trú, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số loằng ngoằng như mật mã, trong đó thể hiện đầy đủ tên tuổi, quốc tịch, nơi tạm trú, nghề nghiệp…
Giấy chứng nhận cư trú hợp pháp trên đất Thái.
Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa dọn dẹp, khuân vác đến thợ hồ… “Thấy mình chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.
Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thật thà, du khách phản ánh nên chính quyền đã trục xuất, không cho lưu trú ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm ăn gian dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất quý trọng người Việt. Họ sẵn lòng giúp đỡ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thật thà”.
Bán hàng kiêm hướng dẫn viên
Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nhìn nhận rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một hướng dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hầu hết các điểm tham quan nổi tiếng ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều trả lời chính xác những thông tin cập nhật mới nhất.
Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời gian tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học thuộc lòng, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, dẫn chứng cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.
Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, trước hết hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng tiền ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông tin cần thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.
Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một hướng dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.