Wednesday, January 15, 2014

"Cân đo" phong thời trang sỉ cách của 4 Hoa hậu trẻ và nổi nhất Việt Nam - Kenh14.vn

Thu Thảo

Đăng quang đã 1 năm, Hoa hậu 2012Đặng Thu Thảovẫn được đánh giá là một trong những tăm tiếng ''sạch'' hiếm hoi của làng giải trí Việt. Cô không gấp bước chân vào các hoạt động của showbiz như nhiều dung nhan khác,Thu Thảocốt yếu dành thời kì của mình cho các hoạt động từ thiện và trau dồi kiến thức ở trường. ỞThu Thảotoát lên vẻ đẹp tinh khiết, thánh thiện. Đi kèm theo đó là lối phong cách thời trang kín đáo, nữ tính và dịu dàng, dễ làm xiêu bất kỳ ai khó tính khó nết nhất.

Xét cho cùng,Thu Thảocó một "công thức" thời trang dễ đoán. Cô thường diện những chiếc váy dài chấm gót hoặc ngang đầu gối, với các tông màu như trắng, đỏ, hồng, tím. Hãn hữu, Hoa hậu 2012 xuất hiện với những bộ cánh mang hơi hướng công sở đầy thanh lịch.


Một điểm đặc biệt trong phong cách thời trang yêu thích củaThu Thảochính là cô "nghiện" gam màu trắng. Có thể nhận thấy nhờ khuôn mặt hài hòa, vóc dáng mảnh dẻ nên dù diện y phục trắng theo phong cách nàoThu Thảovẫn rất trội.

Sắc tím rất kén người mặc. Có nhẽ,Thu Thảolà người đẹp hiếm hoi của Vbiz có thể chinh phục tông màu này. Khi diện tông màu này, cô chuộng style đơn giản, không cầu kỳ hay làm quá.

Ngọt, mong manh trong sắc tím oải hương hay hồng đào.

Tôn da tối đa với gam màu đỏ nhãi con.

Thi thoảng, Hoa hậu 2012 xuất hiện với những bộ cánh mang hơi hám công sở đầy tao nhã.

Thuthời trang sỉThảokhông quá hoa mỹ trên thảm đỏ, và cũng giản dị ngoài đời thường. Cô diện những món đồ trẻ trung, hợp tuổi và dáng, không phụ thuộc vào xu hướng, không quá nổi bật nhưng cũng chẳng bị nhạt nhòa.









ĐờiThời trang áo thunthường, cô diện những món đồ trẻ trung, hợp tuổi và dáng, không phụ thuộc vào xu hướng, không quá trội nhưng cũng chẳng bị nhạt nhòa.

Mai Phương Thúy

Năm 2006,Mai Phương Thúyđăng quang ngôi vị Hoa hậu. Khi ấy, công chúng nghĩ rằng ngoài chiều cao và học vấn đáng ái mộ thìMai Phương Thúykhông có điểm gì đáng chú ý, thậm chí cô còn có phần rất "quê kiểng". Cuộc sốngMai Phương Thúycó nhiều thay đổi lớn sau khi đăng quang, nhưng xem ra gu  thời trang của cô thì vẫn kém tinh tế và trông rất rườm rà, lòe loẹt, không sang. Gần 2 năm đổ lại đây,Mai Phương Thúythay đổi 180 độ: làn da trắng trẻo mịn màng, thân hình thon thả hơn hẳn. Mỗi lần xuất hiện trên thảm đỏ là Hoa hậu 2006 lại vấn được sự quan hoài cao độ từ báo giới.

Hiểu rõ lợi thế về sắc vóc của chính mình,Mai Phương Thúyđã "quảng cáo" nhiệt liệt những chiếc đầm dạ hội với phần thân váy xẻ cao hút, còn phần ngực lại "sâu vô tận" hay đầm đuôi cá "khoe khéo" vòng 3. Chính kiểu y phục này đã giúpMai Phương Thúyxây dựng thành công hình ảnh một cô Hoa hậu hấp dẫn, gợi cảm và thời thượng. Bên cạnh đó, cô còn "chăm" diện những chiếc váy ngắn đơn sắc. Nhìn chung, phong cách củaMai Phương Thúygợi cảm, quyến rũ nhưng phần nào đã nhàm mắt.

Hiểu rõ lợi thế về sắc vóc của chính mình,Mai Phương Thúyđã "quảng cáo" nồng nhiệt những chiếc đầm dạ hội với phần thân váy xẻ cao hút, còn phần ngực lại "sâu vô tận".

Ngoài nhữngxống áo namkiểu đầm xẻ tà thìMai Phương Thúycũng tự "đóng khung" mình trong khối y phục dạ hội đuôi cá tha thướt, lộng lẫy...

...   áo khoác nam nữ hcm  click here  hay váy ngắn đơn sắc, trẻ trung.

Hiếm hoi mới thấy cô diện những y phục phá cách một tí.

Thời gian gần đây,Mai Phương Thúycũng "trẻ hóa" phong cách thảm đỏ với những y phục cá tính hơn. Tuy nhiên, cách kết hợp của cô vẫn chưa được hoàn hảo.

Tuy nhiên, đối nghịch với phong cách kiêu sa khi làm tâm điểm đêm tiệc, phong cách đời thường củaMai Phương Thúythẳng thớm khiến người mến mộ thất vọng. Không chỉ đơn giản với trang phục đời thường, Hoa hậu còn bị đánh giá là xuề xòa với những bộ cánh thiếu chỉn chu và trưng diện không hợp khuynh hướng. Thậm chí, đôi lần cô còn bị "la ó" vì những sự cố phản cảm về trang phục.


Không chỉ "trẻ hóa" trên thảm đỏ, đời thường, Hoa hậu 2006 cũng muốn quay trở lại hình tượng "hot girl" với tóc mái bằng điệu đà, áo dáng dài theo style "giấu quần".


Cô "giấu quần" bằng những chiếc áo sơmi dáng dài hoặc áo jersey.

Thảng hoặc, Hoa hậu bị "la ó" bởi những trang phục...


... Hay phụ kiện bị đánh giá là phản cảm.

Street style củaMai Phương Thúythời trang sỉthẳng tính bị làm quá...


... Hoặc xuề xòa quá đỗi.

Thùy Dung

Ngay khi mới đăng quang năm 2008,Thùy Dunglà Hoa hậu nhận được nhiều chỉ trích từ công chúng nhất trên cả góc cạnh sắc đẹp lẫn học thức. Thế nhưng theothời trang sỉthời kì,Thùy Dungđã có nhiều thay đổi ngỡ ngàng về cả ngoại hình: từ khuôn mặt, phong độ cho đến gout thời trang. Khuôn mặt to bè hồi xưa nay đã thảnh thơi hơn, vóc dáng mảnh mai và quyến rũ hơn hẳn. Đi kèm theo những thay đổi đó là bước tiến về phong cách thời trang.

Trong số các Hoa hậu, có nhẽThùy Dunglà người đẹp có phong cách ít "Hoa hậu" nhất. Thay vì đóng khung trong những chiếc đầm dạ hội thướt tha, cao nhã thìThùy Dunglại chuộng váy ngắn trẻ trung, sành điệu và túi xách hàng hiệu. Cô bộc trực xuất hiện với những chiếc váy ngắn trên đầu gối có chất liệu, thiết kế bắt mắt, tôn dáng; kèm theo đó là sự biến hóa trong lối điểm trang, kiểu tóc và phụ kiện đi kèm. Cũng không ít lần cô thí nghiệm các thiết kế hay kiểu trang điểm mới mẻ, lạ mắt.



KhácThời trang áo thunvới "phong cách Hoa hậu" thường thấy,Thùy Dungchuộng váy ngắn với các thiết kế đa dạng, lạ mắt.

Thảng hoặc mới thấy cô diện những chiếc đầm dài tha thướt.Thế nhưng dù là đầm ngắn hay dài, thì có nhiều lúc, Hoa hậu cũng bị chê khi chọn kiểu dáng hơi... Lạ quá mức, hoặc phong cách trang điểm, làm tóc không thích hợp.

áo xống namcũng là Hoa hậu độc nhất vô nhị dám thể nghiệm nhiều style thời trang mới lạ.

Xét về street style, có lẽThùy Dunglà Hoa hậu có cách phối đồ tinh tế và thời thượng nhất. Người đẹp liền đăng tải những style hàng ngày trên trang cá nhân và mỗi ngày là một bộ cánh khác nhau, hiếm khi lặp lại. Thời trang thường nhật của cô hướng đến một hình ảnh trẻ trung, đương đại pha chút "sang chảnh", khiến cô luôn trổi mỗi khi xuất hiện trên phố.


Thùy Dungrất thích phát huy lợi thế của đôi chân thon dài trong những bộ đầm ngắn, quần shorts. Những chiếc túi xách hàng hiệu, nhiều màu sắc, đa phong cách cũng là người bạn đồng hành đáng tin tưởng.# Của người đẹp mỗi khi ra ngoài.






Street style củaThùy Dungmang một dấu ấn riêng, khó có thể hòa lẫn.

Ngọc Hân

Không bị "gạch đá" nặng nề nhưThùy DungnhưngNgọc Hâncũng không phải là khuôn mặt Hoa hậu "chuẩn", được lòng công chúng. Bên cạnh đó,Ngọc Hânlà minh chứng cụ thể của "Bụt chùa nhà không thiêng" bởi tuy được đào tạo bài bản về thời trang nhưng cô lại không được đánh giá cao với style đời thường lẫn thảm đỏ của mình. Năm 2013 vừa qua đã đánh dấu một bước lột xác ngoạn mục của Hoa hậu 2010. Hàm răng khấp khểnh nay trở nên đều đặn, sáng bóng. Nước da ngăm đã nhường chỗ cho làn da trắng hồng mịn màng.

Cũng tự tin với lợi thế làn da nênNgọc Hâncó thể diện mọi tông màu. Bảng màu trang phục của cô đa dạng hơn hẳn các Hoa hậu khác, đa số trong đó là những tông màu sáng, tươi trẻ, oắt hoặc các sắc pastel nữ tính. Cô cũng không gò bó trong một số style nhất mực mà biến hóa linh hoạt với nhiều kiểu thiết kế đa dạng, từ đầm dài sang tới váy ngắn trẻ trung.

Tự tin hơn với làn da trắng sáng,Ngọc Hâncó thể diện mọi tông màu tươi sáng, trẻ trung.

Cô cũng không gò bó trong một số style cố định mà biến hóa linh hoạt với nhiều kiểu thiết kế đa dạng, từ đầm dài sang tới váy ngắn trẻ trung.

Thanh thản trong tông pastel dịu ngọt.

Hay thanh tao với sắc trắng. Tuy nhiên, cô cũng bị vướng vào nghi án "đạo đồ" khi diện bộ jumpsuit kèm áo cape hao hao thiết kế của Tom Ford.

Trái ngược với những sắc màu vui mắt trên thảm đỏ, street style củaNgọc Hânchan chứa mộtáo quần nammàu đen. Thời trang đời thường của cô thiên về sự đơn giản và thoải mái, thỉnh thoảng có chút "nhí nhảnh".


Khác với phong cách thảm đỏ tràn ngập màu sắc, street style củaNgọc Hânchỉ xáp với màu đen.



Thờithời trang sỉtrang đời thường của cô thiên về sự đơn giản và thoải mái, đôi khi có chút "nhỉ nhảnh".

Khảo sát:Theo bạn, Hoa hậu nào mặc đẹp nhất?

Bạn chỉ có thể chọn một mục. Bình chọn của bạn sẽ được công khai.

Thu Thảo

Mai Phương Thúy

Thùy Dung

Ngọc Hân

Phận người Việt mưu sinh trên đất Thái | Báo Lao Động Điện Tử - Tin tức online 24h

>>  áo thun nam vnxk  Đón đọc ấn phẩm cần lao & Đời sống số 22

30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, ba má đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, ba má Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.

Chút vốn liếng tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha đôi khi cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.

Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ nề, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở nên sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.

Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.

Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là bằng lòng được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.

Anh Hồng không phải là người Việt độc nhất vô nhị buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán quần áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có nặng nhọc nhưng tương đối dễ thở hơn thời gian bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.

Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm lái xe. Chị  quần jean nam đẹp hcm  Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức lao động sang lại.

Những tháng ngày nhớ đời

Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trênThời trang áo thunđất Thái cũng hết sức tình cờ. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa lừng danh ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư phi pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.

Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà lao Thái Lan không phải lao động vất vả. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.

Chị Hương tâm sự: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.

Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở thành người nhập cư hợp pháp có thời hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, tạm trú, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số loằng ngoằng như mật mã, trong đó miêu tả đầy đủ danh tiếng, quốc tịch, nơi lưu trú, nghề nghiệp…

Giấy chứng thực hàm hợp pháp trên đất Thái.

Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa thu dọn, khuân vác đến thợ nề… “Thấy mình chịu thương chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.

Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thiệt thà, du khách đề đạt nên chính quyền đã trục xuất, không cho tạm trú ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm gian lận dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất coi trọng người Việt. Họ sẵn lòng viện trợ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thiệt thà”.

Bán hàng kiêm chỉ dẫn viên

Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nom rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một chỉ dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hồ hết các điểm tham quan nổi danh ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều trả lời chuẩn xác những thông tin cập nhật mới nhất.

Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời kì tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học chọc, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, viện dẫn cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.

Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, trước tiên hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng bạc ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông báo cấp thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.

Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một hướng dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê chỉ dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.

Theo ông Phùng Đắc Lộc, chủ tịch Hiệp hội Bảo hiểm VN, sau hàng loạt vụ cháy chợ và TTTM những năm gần đây, đã đến lúc trách nhiệm của ban quản lý cần phải mở rộng hơn. Không chỉ đơn thuần là giữ gìn an ninh, trật tự và thu phí chợ mà ban quản lý chợ, TTTM phải có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ tài sản của các hộ kinh doanh, trong đó có việc tổ chức vận động, thậm chí có biện pháp buộc tiểu thương mua bảo hiểm cháy nổ.

Bà hỏa gần, bảo hiểm xa

Theo Cục Giám sát quản lý bảo hiểm (Bộ Tài chính), doanh thu phí bảo hiểm cháy nổ bắt buộc năm 2012 đạt 594 tỉ đồng, tỉ lệ bồi thường đạt 14%. Bên cạnh đó, bảo hiểm cháy, nổ tự nguyện đạt doanh thu 2.200 tỉ đồng, trong đó gần một nửa số tiền đã bồi thường cho các đơn vị gặp rủi ro.

Bà Trương Thị Hồng (đường Quyết Thắng, P.Phạm Ngũ Lão, TP Hải Dương) cho biết gia đình có hai kiôt (bà Hồng đứng tên một kiôt kinh doanh mỹ phẩm, còn chồng bà là ông Tạ Văn Hồng cũng đứng tên một kiôt kinh doanh quần áo, vải vóc), kinh doanh tại TTTM từ khi ra đời (năm 2001). Mỗi năm vợ chồng bà nộp đầy đủ các loại tiền, nhưng không thấy ban quản lý chợ hay chính quyền yêu cầu phải mua bảo hiểm tài sản hàng hóa.

Chị Tăng Thị Ánh, có kiôt  quần áo trên tầng 2, cũng thừa nhận tám năm buôn bán ở TTTM này, chị cũng như hầu hết tiểu thương đều chưa từng mua bảo hiểm và cũng không biết mua bảo hiểm thế nào. “Nói thật chúng tôi chẳng được ai hướng dẫn, nhắc nhở gì việc mua bảo hiểm. Về phòng cháy chữa cháy chúng tôi cũng chẳng được hướng dẫn. Họ (ban quản lý TTTM) phát cho cái bình xịt cứu hỏa đấy nhưng chắc gì ai đã biết sử dụng” - chị Ánh nói.

Việc các tiểu thương kinh doanh tại chợ không có bảo hiểm cũng được chính Chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Mạnh Hiển thừa nhận tại cuộc họp khẩn chiều 15-9. Theo ông Hiển, chính vì ban quản lý TTTM không mua bảo hiểm nên tổn thất nặng nề lúc này các tiểu thương không biết bấu víu vào đâu...

Trong khi đó, như Tuổi Trẻ đã thông tin ( Tuổi Trẻ 17-9), từ năm 2004 hệ thống báo cháy tự động tại TTTM này hoàn toàn bị tê liệt. 2/4 bể nước ngầm cứu hỏa bị hư hỏng, không thể tích nước. 2/4 máy bơm chữa cháy hỏng động cơ, các van điều khiển bị gỉ sét, không thể vận hành. Lối vào khu vực đặt máy bơm bị các quầy hàng che lấp...

Thậm chí từ năm 2006-2012, Công an tỉnh Hải Dương đã có các công văn yêu cầu UBND TP Hải Dương và ban quản lý TTTM sửa chữa toàn bộ các hệ thống, thiết bị phòng cháy chữa cháy, nhất là việc cải tạo lại hệ thống điện, hệ thống thông gió và các đường thoát nạn... Cũng do chậm chuyển biến, thực hiện công tác phòng cháy chữa cháy nên năm 2012 cơ quan chức năng của tỉnh Hải Dương đã phạt hành chính 30 triệu đồng với trung tâm do những vi phạm về sử dụng điện.

Bắt buộc nhưng không ai thực hiện

Trao đổi với Tuổi Trẻ, một lãnh đạo Cục Quản lý giám sát bảo hiểm (Bộ Tài chính) cho biết quy định hiện hành nêu rất rõ các chợ và TTTM là những đối tượng bắt buộc phải mua bảo hiểm phòng chống cháy nổ. Tùy theo hợp đồng bảo hiểm, phạm vi bảo hiểm cũng có cả bảo hiểm có hàng hóa tài sản bên trong của TTTM.

Để bảo hiểm hàng hóa thì ban quản lý TTTM đứng ra ký hợp đồng mua bảo hiểm với các doanh nghiệp bảo hiểm, chứ không phải đơn lẻ từng kiôt gian hàng ở trung tâm ký hợp đồng với doanh nghiệp bảo hiểm. Vì khi đánh giá rủi ro thì doanh nghiệp bảo hiểm sẽ đánh giá cả TTTM.

Tuy nhiên, trao đổi với Tuổi Trẻ qua điện thoại chiều 17-9, ông Nguyễn Thịnh Long, giám đốc Công ty bảo hiểm PVI Hải Dương, cho biết doanh nghiệp này cũng như tất cả doanh nghiệp bảo hiểm khác trên địa bàn đều chưa thể “vào” được các chợ, TTTM. “Mấy năm trước chúng tôi có chào mời, tư vấn, nhưng sau hai, ba lần gửi thư mời không thấy ban quản lý hồi âm nên chúng tôi chẳng biết làm thế nào”.

Theo ông Long, quy định hiện hành, Ban quản lý chợ TTTM sẽ là đầu mối mua bảo hiểm cháy nổ bắt buộc, nhưng có lẽ họ không có nguồn kinh phí, hoặc không vận động thu góp được của các tiểu thương nên họ không mua bảo hiểm. “Để thực hiện mua - bán bảo hiểm thì chợ, TTTM phải đảm bảo các điều kiện theo quy định về phòng chống cháy nổ, phải có chứng nhận của cơ quan chức năng địa phương (sở hoặc phòng cảnh sát phòng cháy chữa cháy). Không biết có phải vì điều kiện này hay không mà họ không mua bảo hiểm” - ông Long nói.

Một lãnh đạo của Bảo hiểm Bảo Việt tại Hải Dương cho biết Hải Dương là tỉnh nhỏ, TP nhỏ nhưng có đến gần 20 đơn vị bảo hiểm lớn nhỏ, và không chỉ Bảo Việt mà hầu hết các đơn vị bảo hiểm khác đã chào mời, tư vấn nhưng đều chưa thực hiện được việc bảo hiểm đối với các chợ, TTTM, các tiểu thương...

Doanh nghiệp bảo hiểm không “mặn”

Theo ông Phùng Đắc Lộc, không chỉ tiểu thương chưa quan tâm đến bảo hiểm tài sản, mà bản thân các doanh nghiệp bảo hiểm cũng không mặn mà trong việc bán bảo hiểm cho tiểu thương tại các chợ và TTTM do rủi ro rất cao. “Rất nhiều TTTM, đặc biệt là chợ, không đủ điều kiện được cấp giấy chứng nhận an toàn phòng cháy chữa cháy. Do vậy các doanh nghiệp bảo hiểm không bán bảo hiểm cho các đơn vị này” - ông Lộc nói.

Một lãnh đạo Công ty bảo hiểm Bảo Việt Hải Dương thừa nhận dù rất muốn nhiều khách hàng mua bảo hiểm, nhưng với điều kiện phòng cháy chữa cháy của chợ, TTTM không có họng vòi, không có bể chứa nước, tất cả đều không đảm bảo theo luật định thì làm sao dám bán. “Chúng tôi cũng đề xuất, lưu ý các cấp chính quyền, ban quản lý các chợ giúp đỡ, nhưng quả thật với điều kiện, hệ thống phòng cháy chữa cháy như thế, chúng tôi không thể làm sai quy định pháp luật để bán bảo hiểm được...” - Vị này nói.

Cũng theo ông Lộc, khi không bán được bảo hiểm cháy nổ bắt buộc thì doanh nghiệp bảo hiểm cũng ngại bán bảo hiểm cháy nổ theo diện tự nguyện cho các TTTM, chợ. Bởi rủi ro cao khi TTTM, chợ không đảm bảo an toàn về phòng cháy chữa cháy. Bên cạnh đó, sau cháy nổ, việc xác định giá trị tài sản của các hộ tiểu thương để bồi thường là rất khó khăn. Như đối với doanh nghiệp thì đơn vị bảo hiểm có thể căn cứ vào cơ quan thuế, ngân hàng để xác định tài sản của doanh nghiệp qua doanh thu, vốn, tài sản...

Còn hộ tiểu thương thì không kê khai sổ sách, hoặc có kê khai cũng không đầy đủ, chính xác. Còn nếu doanh nghiệp bảo hiểm có bán thì mức phí bảo hiểm sẽ cao hơn. Lúc đó, TTTM và chợ lại lắc đầu. “Chính vì rủi ro cao khi nguy cơ cháy nổ luôn rình rập tại TTTM và chợ nên các doanh nghiệp bảo hiểm cũng không tiếp cận từng tiểu thương để chào bán bảo hiểm. Họ thường thông qua các ban quản lý TTTM và chợ” - ông Lộc nhận định.

Nêu bất cập trong quy định hiện hành về bảo hiểm cháy nổ bắt buộc, ông Lộc cho biết nghị định 46 có nêu là việc bán bảo hiểm cháy nổ cho TTTM không cần giấy chứng nhận an toàn phòng chống cháy nổ, mà chỉ cần biên bản kiểm tra về an toàn phòng cháy chữa cháy. Tuy nhiên, trong thông tư 220 của Bộ Tài chính hướng dẫn chi tiết việc bán bảo hiểm cháy nổ bắt buộc lại yêu cầu đơn vị mua phải có giấy chứng nhận an toàn phòng cháy chữa cháy.

Vụ cháy chợ Quảng Ngãi: hàng trăm tiểu thương trắng tay do không mua bảo hiểm

Rạng sáng 9-2-2012, lửa bốc cháy tại tầng 1, cửa số 9 của chợ Quảng Ngãi và sau đó cháy ngùn ngụt mặc dầu đã huy động tất cả phương tiện chữa cháy của tỉnh, các đơn vị trên địa bàn và Quảng Nam. Đến chiều thì ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ khu chợ Quảng Ngãi. Thống kê có 424 hộ kinh doanh với 628 lô, sạp các mặt hàng quần áo, tạp hóa, giày dép, bánh kẹo, mỹ phẩm... Với khoảng 650 tấn, ước thiệt hại trên 200 tỉ đồng, trong đó tiểu thương khoảng 150 tỉ đồng.

Ngay sau khi vụ cháy chợ xảy ra thì phát hiện tất cả các hộ tiểu thương không có hộ nào mua bảo hiểm cho hàng hóa của mình, kể cả ban quản lý chợ Quảng Ngãi. Nguyên nhân được các đơn vị bảo hiểm cho biết là do các tiểu thương không quen và không thích mua bảo hiểm; mua bán hàng hóa chứng từ không bảo đảm..., Còn chợ Quảng Ngãi không được bán bảo hiểm do không đáp ứng các yêu cầu về an toàn của bảo hiểm.

Sau đó nguyên nhân cháy chợ được xác định do chập đường dây dẫn điện làm cháy vỏ cách điện rồi lan ra xung quanh. Công an tỉnh Quảng Ngãi đã khởi tố hình sự vụ án nhưng đến tháng 7-2013, sau 17 tháng tiến hành điều tra, công an đã chính thức tạm đình chỉ điều tra vụ án cháy chợ Quảng Ngãi. Nguyên nhân vụ án quá phức tạp, liên quan đến nhiều người, nhiều ngành trong tỉnh nên chưa thể xác định được bị can phạm tội vi phạm quy định về PCCC. Trước đó vài năm, Quảng Ngãi đã có hai chợ huyện bị “bà hỏa” viếng thăm là chợ Di Lăng (huyện Sơn Hà) và chợ Châu Ổ (huyện Bình Sơn).

------------------------------------

* Tin bài liên quan:

>>   Trung tâm thương mại Hải Dương vẫn mù mịt khói >>   Toàn bộ 3 tầng Trung tâm thương mại Hải Dương cháy rụi >>   Sau 2 ngày, bên trong TTTM Hải Dương vẫn âm ỉ khói

>> TTTM Hải Dương cháy: lực lượng công an tỉnh không đủ dập tắt

No comments:

Post a Comment